Nhật ký Giải Bóng Đá Ngành Kim Hoàn lần 2
Nhật ký giải bóng đá ngành kim hoàn Cúp Phần Mềm Vàng lần 2 năm 2016, ngày hội bóng đá ngành kim hoàn lần đầu tiên tại Việt Nam do Phần Mềm Vàng tổ chức
Khởi động…
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay chính thức họp chuẩn bị cho giải bóng đá mùa hai. Trời, sao nhanh quá! Nhớ mới hôm nào mình vừa gửi tặng các đội CD hình ảnh thi đấu mùa đầu tiên mà giờ đã phải bắt tay chuẩn bị mùa giải mới rồi!
Mà phải chuẩn bị sớm thôi, mùa giải đầu còn nhiều việc làm chưa tốt, không ít hoạt động vào phút cuối phải lược bớt vì thời gian và nhân sự không cho phép… Rút kinh nghiệm!
Lần này phải lớn hơn vì qui mô (dĩ nhiên) và phải chuyên nghiệp hơn về khâu tổ chức (phải như thế)! Gọi ngay cho một số đội trưởng cũng như trưởng đoàn:
- Đội Tân Thanh Danh góp ý đến thùng nước uống cho vận động viên nên sạch sẽ hơn! Anh còn dặn dò lưu ý hơn cho lễ khai mạc để không bị nắng chói như lần rồi…
- Đội Thế Giới Kim Cương: nếu được, đội vô địch, nhì, ba có thêm huy chương để cầu thủ mang về lưu niệm còn cúp thì dành cho đội
- Đội Thanh Mao đề xuất tăng cường thêm hình ảnh, video các trận đấu (VD: bàn thắng đẹp)…
- Ý kiến nhiều nhất và cũng là quan trọng nhất là làm sao tránh được hay hạn chế đến mức thấp nhất chuyện thuê, mướn cầu thủ bên ngoài vào thi đấu để đây thực sự là giải dành cho ngành kim hoàn!
NÓI được thì phải quyết tâm LÀM bằng được!
Mà còn nữa, giải năm nay tăng số tiền thưởng gần gấp đôi cho chức vô địch, lên tới 10,000,000đ thay vì 6,000,000 như năm ngoái. Sân chơi dành cho cổ động viên ngoài cuộc thi ảnh Khoảnh Khắc Đẹp như năm ngoái còn có cuộc thi Dự Đoán nữa… Mà bản thân cuộc thi ảnh lại có đến hai giải, giải nhất có giá trị 1,000,000đ!
Bắt đầu trở lại giai đoạn … ăn bóng đá, ngủ bóng đá… mất rồi!
Các đội ở tỉnh?
Ngày… tháng… năm…
Mình cứ nhớ mãi câu nói của một anh hiện là chủ tiệm vàng lớn ở Long An và cũng là khách hàng của công ty: “Giải năm ngoái bên anh tính tham gia rồi mà thấy đá nhiều ngày quá nên thôi”… À, vậy thì làm sao để các đội ở tỉnh vẫn có thể tham gia giải được mà vẫn bảo đảm tính công bằng với các đội khác?
Bài toán được đặt ra với nhiều phương án, tranh cãi quyết liệt vì đã tổ chức giải thì không thể ưu tiên cho đội này, đội khác mà phải bảo đảm tính công bằng… (Ngay cả giải năm ngoái, “gà nhà” Phần Mềm Vàng rơi ngay vào bảng tử thần, gặp toàn đội mạnh, đá ba trận vòng loại thua đậm 10-4, 7-3, 7-1 bị loại ngay vòng gửi xe).
Và rồi, cuối cùng đã tìm ra lời giải: Các đội ở tỉnh sẽ được xếp vào một bảng riêng, số lượng chỉ 3 đội / bảng để giảm thời gian đá vòng loại, tức chỉ một ngày là đã hoàn thành vòng bảng trong khi các đội ở thành phố Hồ Chí Minh thì phải mất đến ba ngày!

Đội bóng Kim Hương (Bình Phước)
Vậy theo cách chia bảng dự kiến như bây giờ, một đội ở tỉnh nếu vào tận vòng chung kết sẽ phải dành thời gian tham gia giải chỉ là năm ngày. Năm ngày dành cho các đội ở tỉnh nếu vào tận vòng chung kết, thời gian không quá dài cho một giải đấu mà vẫn bảo đảm cuộc vui trọn vẹn!
Vậy thì còn chần chờ gì nào!?
Về miền Tây…
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay mình cùng ekip làm một chuyến về miền Tây. Cảm giác hồi hộp cứ theo suốt trên đường về. Mình nhớ mãi lần gọi điện thoại cho anh giới thiệu về giải bóng đá. Miệng thì cứ thao thao mà bụng thì ngài ngại, ngại vì nếu anh tham gia thật thì chuyện đi lại thế nào vì giải diễn ra trong nhiều ngày, cả đội bóng ít nhất cũng 8-10 người, khó chứ chẳng chơi, chưa kể đi thi đấu thì phải sắp xếp sao cho cầu thủ có thời gian nghỉ ngơi chuẩn bị sức khỏe tốt nhất vào sân. Vậy mà chỉ một tuần sau, anh gọi điện xác nhận sẽ tham gia! Nghe điện thoại mà tim mình như vỡ tung trong lồng ngực!
Anh chị nhiệt tình quá, hỗ trợ hết mình: nào là cho vào xưởng chụp hình từng vận động viên dù đang giờ làm việc và bận rộn với lịch tăng ca dày đặc. Khi mình đề nghị cả đội cùng lực lượng cổ động viên tập họp để quay cảnh reo hò, anh đồng ý cái rụp rồi gọi nhân viên kéo xuống. (Lần đó, ai đi lại cũng nhìn quá trời vì hầu như đã làm náo loạn cả một đoạn đường). Chưa kể, cả anh và chị cùng trả lời phỏng vấn nữa! Mình thích nhất là đoạn chị trả lời bởi lẽ mấy anh dễ đồng cảm với bóng đá, với máu thể thao đã đành còn các chị thường không mặn mà với bóng đá nay chị lại ủng hộ chồng và đội bóng nữa thì phải tranh thủ cơ hội phỏng vấn cho bằng được!
Đoạn video clip về chuyến đi này hiện giữ kỉ lục về lượt người xem nhiều nhất trên Facebook của mùa giải thứ hai tính đến thời điểm này! Một số bạn bè làm bên đài truyền hình và tổ chức sự kiện tình cờ xem được nhắn tin khí thế: “Trời, bên ông tổ chức giải bóng đá phong trào mà làm cả video clip đồng hành hoành tráng quá”.
Còn nhiều việc phải làm cho mùa giải này, cố lên!
Buổi chiều tại Thủ Đức
Ngày… tháng… năm…
Chiều nay mình ra Thủ Đức, đến gặp đội Hải Minh để… xác minh hồ sơ (nói một cách thân mật và đỡ hình sự hơn là “gặp các bạn trong đội bóng đá”). Công việc tiến hành nhanh chóng dù DNTN Kinh Doanh Vàng Hải Minh (Tám Nhung) có hai tiệm lại cách nhau chừng ba cây số.
Việc xong sớm hơn dự kiến. Nhìn ra ngoài cửa tiệm, dòng xe tấp nập, người người nhộn nhịp dù là chợ chiều. Lại thêm anh chủ tiệm vui vẻ nói cười vì phong cách của anh từ xưa giờ là vậy. Chợt nảy ra ý kiến, nói nhỏ: “Anh ra ngoài này đi, mình phỏng vấn anh một chút, nhanh thôi”. Thế là phỏng vấn anh ngay chợ để có logo cửa tiệm ngay sau lưng trong khuôn hình, mà anh cũng chẳng cần thay đồ gì cho mất công! Cũng chẳng có máy quay, micro gì hoành tráng, “mần” luôn bằng cái điện thoại! Mà phong cách thế này, cách nói chất phác và mộc mạc thế này mới là người của nghề kim hoàn! Đôi khi chuẩn bị chỉnh chu quá lại hóa cầu kì, không cần thiết!
Mình thích nhất câu này của anh: “Đây là sân chơi hữu ích để anh em có dịp giao lưu chứ nhậu nhẹt hoài không làm việc gì được“.
Nghe anh kể về quá trình chuẩn bị của đội cho mùa giải từ bốn tháng trước, thuê cả huấn luyện viên…, mới thấy mùa giải 2016 càng nóng dần… Mà trời ạ, chỉ còn vài ngày nữa là hết hạn đăng ký rồi còn gì!
Đột kích…
Ngày… tháng… năm…
Vấn đề quan tâm hàng đầu của lãnh đạo các đội là đối tượng tham dự giải: Gọi là giải bóng đá ngành kim hoàn thì trước hết đối tượng tham dự phải là người của ngành, và ban tổ chức phải làm sao hạn chế đến mức tối đa chuyện thuê người ngoài vào đá vốn là căn bệnh nan y của hầu hết các giải thể thao phong trào.
Có nhiều ý kiến đề xuất:
+++ Cầu thủ trước khi vào sân phải trải qua vòng trắc nghiệm bằng cách trả lời 1 số câu hỏi về nghiệp vụ như tuổi vàng, một số công đoạn chế tác vàng… Cách này không ổn lắm vì nếu cầu thủ là một nhân viên hành chính văn phòng, bảo vệ hay nhân viên giao hàng mà hỏi những câu này thì chắc gì họ trả lời được! Ngay cả nhân viên bán hàng tại tiệm vàng cũng chưa biết được thế nào là móc máy, thế nào là chà nhám…
+++ Cách cổ điển là làm cho mỗi cầu thủ một thẻ đeo có dán hình, cầu thủ nào vào thi đấu phải xuất trình…
+++ Cách khác: Sắm cho tổ giám sát một máy chấm công vân tay bằng pin, chịu khó xuống từng xưởng xác nhận và lưu vân tay; đến giải thì giao cho trọng tài: cầu thủ nào chấm công thành công thì cho vào đá, còn không thì khỏi! Cách này cũng không ổn lắm vì có nhiều trận diễn ra cùng 1 thời điểm mà 1 máy thì không làm xuể (còn giải pháp nhiều máy đồng bộ xem ra không đơn giản), chưa kể trường hợp máy bị trái gió trở trời đã lưu vân tay rồi mà vẫn báo “không thành công” như thường thấy…
Cách nào cũng có cái hay, cái nhược điểm riêng. Và sau thời gian bàn luận, BTC có một cách riêng của mình: chịu khó đến từng nơi (dĩ nhiên là không hẹn trước) để gặp từng cầu thủ, chụp từng tấm hình…. Mà phải chụp hình với cái bảng tên trước ngực để mang về không bị lẫn với người khác khi về xử lý, hệt như “truy nã” hay “tội phạm”…
Rồi quá trình đi “đột kích” này gặp nhiều thuận lợi vì các đội sau phút ngỡ ngàng và nghi vấn ban đầu (!) đều tỏ ra hồ hởi, dẫn đi từng phòng ban gặp từng cầu thủ chụp hình “pặc pặc” dù đang giờ làm việc như đội Hoàng Thứ, đội Bến Thành Bảo Ngọc, Kim Mai, Kim Hương, Sơn Kim Phúc, Lộc Phúc, Hải Minh…Anh em trong đội được triệu tập hay dẫn đến gặp trực tiếp để chụp hình “pặc”, “pặc” hay quay phim phỏng vấn luôn!

Có cầu thủ đội Kim Mai còn “diễn sâu” nữa
Vậy mà cũng có đơn vị tỏ ra khó chịu, họ bảo ngay: “Nhân viên tôi đang làm việc mà sao anh chụp hình, anh muốn gì phải báo trước chứ sao đâu tự nhiên đến rồi đòi chụp hình” (Trời ạ, tui đến xác minh hồ sơ mà bảo hẹn trước là thế nào?). Xong rồi còn “lẫy”: “Bên anh phức tạp quá, thôi không chơi nữa”… Vậy rồi cuối cùng cũng êm xui…
Những ngày này Sài Gòn nóng như đổ lửa, gần 40 độ C hẳn hoi, người người ra đường phải khăn trùm kín mít. Đoạn đường Hóc Môn, Thủ Đức, Quận 5…. đi đi về về liên tục, có đơn vị phải đi hai, ba lần… Mà cũng lạ, trời thì nóng như thiêu như đốt mà vẫn hăm hở lên đường…
Chưa biết cách này hiệu quả thế nào, chỉ biết là cố gắng làm tốt nhất trong khả năng của mình…
Chuẩn bị lên đường thôi…
Phần Mềm Vàng